dọc dãy phố với những quán ăn Tàu. Tôi và cô chọn quán ăn vịt Bắc kinh để ăn trưa. Tôi và cô đều ăn rất ngon miệng. Dù cô có vẻ ngại, nhưng tôi kiên quyết bắt cô đi bộ, sau khi cả hai rời nhà hàng. Khoảng cách đi bộ cũng gần, là đến khu thương mại sầm uất. Đến đây, cô như được tiếp thêm sinh khí, mọi mỏi mệt vì đi bộ hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự hưng phấn hiện rõ trên khuôn mặt. Chẳng mấy chốc mà tay tôi đã cầm một.