gọi nó là anh mà? – Anh Hùng không được tính, anh ấy đặc biệt của riêng chị. Thằng Quang hết nhìn sang tôi rồi lại nhìn gương mặt đỏ lên của Hiền, rồi phá lên cười. – Em biết rồi… Em biết rồi nhé. Nhưng nó không nói là biết gì, chỉ quay sang nháy mắt với tôi. Sau khi nô đùa một lúc, rồi giải tán, tôi đưa Hiền về nhà không quên đưa cô cái giò. – Đây là phần của em này. Chú Thới tinh ý phết. Cô vui vẻ cầm túi giò, nhìn theo tới.