Và chẳng gì có thể ngăn cản được cảm xúc chính mình, vô tình ta đã đến bên nhau 1 cách nhẹ nhàng nhất, sau những lần cùng em rơi nước mắt, say bí tỉ, những lần đón đưa, những câu chuyện hàng giờ đến tận sáng sớm, bao nhiêu nỗi niềm đều được em chia sẻ… Dù rất muốn ôm chầm lấy em và bảo “Anh ở đây, có thể bảo vệ che chở được cho em mỗi khi buồn, và lúc em cần anh nhất…” Nhưng làm sao có thể thốt lên những lời đó khi tôi thừa biết tương lai cũng sẽ chẳng đi về đâu, đừng quá cay nghiệt, điều tự nhiên sẽ tự được dàn xếp, nói ra sau này chỉ để đau lòng nhau mà thôi…